Nếu một cuộc gặp gỡ của hai con người thường được gọi là duyên số, thì cuộc gặp gỡ của những biker trong cùng một hành trình, chắc chắn là một điểm giao cắt của hai con người có cùng đam mê, và đặc biệt hơn, nếu những biker này cùng nhau chinh phục một cung đường, thì chắc chắn ở họ có rất nhiều điểm chung và khác biệt với số đông còn lại. Đó chính là lý do để hơn 40 biker gặp nhau trên cung đường thuộc hàng khó bậc nhất ở bản đồ Việt Nam, cung đường chinh phục cực Tây địa đầu Tổ Quốc.
Chuyến đi lần này của chúng tôi, là cùng nhau vượt qua những đoạn đường hiểm trở nhất của núi rừng Tây Bắc để đến được cột mốc quan trọng của đất nước chúng ta, nơi một con gà gáy cả ba nước cùng nghe. Đoàn bắt đầu từ Hà Nội, rồi đến Điện Biên, nơi từng ghi dấu lịch sử của trận Điên Biên Phủ, sau đó từ Điện Biên thì đoàn xe đến A Pa Chải chinh phục cột mốc số 0.
Honda BigBike Doanh Thu là điểm tập trung đầu tiên để ban tổ chức phổ biến những nguyên tắc an toàn cho đoàn. Lần này không giống như lần trước, cung đường đi rất khó nên có thể nhìn thấy rõ ràng áp lực hiện lên trên khuôn mặt của những bạn tổ chức chương trình, đặc biệt là các anh dẫn đoàn nhiều kinh nghiệm còn khuyến mãi thêm lời cảnh báo về hành trình hành xác này, ai cảm thấy không đủ khoẻ, không đủ can đảm thì có thể…đi về ngay từ đầu…
Nói một chút về chiếc xe sẽ cùng tôi vượt qua chặng đường lần này. Tôi được đặt cách chạy một chiếc Africa Twin mới kính koong, lúc nhận xe mà đồng hồ ODO chỉ vừa tròn…14km. Xe mới lại gây thêm cho tôi áp lực, tính tôi kỹ xe, nên xe càng mới thì tôi càng chăm chút và không dám chạy. Africa Twin là chiếc xe dòng Adventure, đã từng có rất nhiều người sử dụng nó để chinh phục các cung đường khó. Và trong năm 2022, tại giải Rimba Trail ở Malaysia, nhất nhì ba thuộc về 3 tay đua sử dụng Africa Twin, có thế nói đây là một chiếc xe mà thành tích của nó trong việc adventure đã vượt qua rất nhiều dòng xe khác dù chỉ mới ra đời.
Với những ai đã quen với cảnh biển cảnh đồi trong miền Nam thì khi nhìn thấy quang cảnh ở Tây Bắc, hầu hết đều ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó. Có một vài biker miền Nam ao ước rằng ở miền Nam mà có những cung đường uốn lượn như thế này thì mỗi cuối tuần chắc sẽ rất đông biker cùng nhau chinh phục. Đèo núi luôn là một liều doping mà ai đi moto cũng đều bị mê hoặc. Nhưng cái gì thì cũng chỉ nên dừng lại ở mức vừa đủ, còn ở Tây Bắc, gần như không có một đoạn đường thẳng nào dài 1km, tất cả đều chỉ toàn cua và cua, đến mức kẻ sung sức nhất cũng phải thở dài ngao ngán.
Trời bắt đầu mưa và tốc độ di chuyển của đoàn xe buộc phải giảm lại. Những khúc cua tay áo thật sự dáng sợ với những ai yếu bóng vía. Và càng đáng sợ hơn khi nguy hiểm tiềm ẩn do đường có một vệt dầu kéo dài do xe tải nào đó phía trước để lại. Mọi người cẩn trọng trong từng khúc cua, không ai dám tăng tốc nhanh, lại càng không ai dám thắng gấp. Mặt đường trơn loáng mỗi khi có ánh đèn xe chiếu vào, chỉ cần sơ suất vặn ga là bánh sau ngay lập tức mất độ bám, lúc này mới thấy trang bị traction Control trên Africa Twin nó đáng giá biết bao. Chúng tôi kết thúc ngày đầu tiên với 450km đường đèo, thật may mắn vì những cơn mưa chỉ vừa đủ làm mát, chứ chưa đủ lớn để thành trở ngại.
Có thể nói lần này, ngoài việc đi bằng xe moto, thì ban tổ chức đã cho những người tham gia thực sự hoá thân thành những chú bộ đội – mặc dù hầu hết những người tham gia đều đã quá tuổi để trở thành bộ đội. Ở A Pa Chải, mọi người bắt buộc phải ngủ tại đồn biên phòng, vì ở đây không có nhà nghỉ hay khách sạn, chốn này rừng thiêng nước độc, chỉ có bộ đội mới bám trụ lại vì nghĩa vụ quốc gia.
Và đêm nay không còn khách sạn 5 sao, không còn resort sang chảnh như những lần trước, mà lần này tất cả mọi người sẽ được trải nghiệm cảm giác ngủ tập thể như các chú bộ đội. Trong cuộc sống, trải nghiệm chính là cái mà chúng ta hướng đến. Có câu nói rằng: khi đến 50 tuổi, chúng ta sẽ hối hận vì những gì ta chưa làm hồi trẻ, chính vì vậy, mọi thứ diễn ra ngay lúc này, ngay tại đây, là một trải nghiệm mà có lẽ ai may mắn tham gia đều không thể nào quên.
Một đêm ngủ nhà sàn, với cái se se lạnh của núi rừng, thế nhưng có lẽ là do hơi thở của núi rừng quá trong lành, nên chẳng ai cảm thấy mệt. Đó là một cảm giác khoai khoái của không khí tươi, hít ngập tràn phổi, cùng cái âm thanh trong vắt của núi rừng hoà quyện, cơ bắp mỏi nhừ của ngày hôm trước giờ đã thực sự phục hồi hoàn toàn chỉ sau một đêm ngon giấc
Một buổi sáng sớm khác lạ tại đồn biên phòng A Pa Chải, với những chiếc xe moto hầm hố phá tan bầu không khí tĩnh lặng thường ngày tại đây. Có lẽ phải rất rất lâu nữa, chúng tôi mới có dịp quay lại nơi này…
Và giờ là lúc chúng tôi bắt đầu di chuyển vào cột mốc số 0. Ai cũng háo hức vì đây là cột mốc biên giới có ý nghĩa rất quan trọng. Đây là cột mốc phân định biên giới của ba nước Việt Nam – Lào – Trung Quốc. Nơi đây được mệnh danh rằng, chỉ cần một con gà gáy thì cả ba nước đều nghe. Và để đến được đây, mọi chuyện không hề dễ dàng. Các biker sẽ phải vượt qua một cung đường rất dốc, không quá khó nhưng lại cũng nhiều thử thách. Trăm hay không bằng tay quen, việc khó khăn này xin giao lại cho các chú bộ đội, cho những con người bám trụ nơi này. Tất cả những sự cố gắng của hai ngày qua được bù đắp bằng những cảnh quan đẹp đến rụng rời. Có ai đó nói rằng: Chỉ có xe hai bánh mới mang tâm hồn bạn đi đến mọi nơi, và ở nơi này điều đó càng trở nên chính xác vì chắc chắn là không thể có chiếc xe bốn bánh nào có thể đặt chân đến nơi này.
Sau khi vượt qua đoạn đầu bằng xe, thì đến giờ mới là thử thách thật sự. Giờ là lúc offroad bằng đôi chân….Những đôi chân vốn hàng ngày chỉ quen đạp chân số, chân thắng, thì giờ là lúc phải dùng để leo núi trekking để đi đến cột mốc số 0. Sau 15 phút đầu tiên làm nóng người, thì những con dốc thẳng đứng bắt đầu thử thách sự chịu đựng. Mặc dù biker hầu hết đều có sức khoẻ hơn người, nhưng đây không phải là một thử thách dễ dàng. Và phải mất đến hơn 1 tiếng thì chúng tôi mới nhìn thấy cột mốc, có thể nói chinh phục cột mốc số 0 là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất, vì ngoài việc đây là một địa danh, nó còn đánh dấu chủ quyền thiêng liêng của đất nước. Cả đoàn chẳng ai bảo ai, tự ý thức được tầm quan trọng của vùng đất mình đang đứng, và bắt đầu kể cho nhau nghe về những câu chuyện cũ đã qua mà họ biết về vùng đất này.
Nếu đi lên là một thử thách cho sức khoẻ, thì đi xuống còn là một thử thách lớn hơn dành cho ý chí…khi còn bé, mỗi khi té ngã còn được phép khóc, còn giờ đây, nếu bạn ngã….sẽ chỉ toàn là những tiếng cười…Sự mệt mỏi của cả một buổi đi bộ, lại là cái khiến cả đoàn đồng cảm với những anh biên phòng hàng ngày đi tuần qua những khu vực này. Tám chuyện với các anh, nghe các anh kể về thời thập niên 80 tại nơi đây, kể về sự tàn bạo của sông Đà mùa lũ, sự xúc động chực chờ dâng trào, tổ quốc – đó là hai chữ linh thiêng mà có lẽ khi thực sự đi đến những nơi đây thì mới rõ ràng cảm nhận.
Hành trình đã trễ nhịp khi đoàn mất khá nhiều thời gian cho việc chinh phục cột mốc, và chính vì lý do đó mà đoàn buộc phải lên xe ngay thì mới đến điểm nghỉ của ngày thứ hai. Đây lại là một thử thách thứ 3 trong ngày. Những khúc cua tay áo liên tiếp, nhiều đến mức không thể đếm nổi, gắt đến mức những khúc cua tử thần ở Miền Nam trở thành giỡn chơi, và đáng sợ nhất đó là….rất nhiều trong số những khúc cua ấy hiện đang sạt lở. Chỉ cần phạm sai lầm thì chắc chắn không còn cơ hội sửa chữa… Tiếng bộ đàm từ xe dẫn đường liên tục báo, các anh dẫn đường liên tục dẫn các biker non tay đi qua, nhưng cũng khá may mắn khi Honda luôn làm những chiếc xe rất ổn cho những cung đường như thế này.
Ngày thứ ba là một ngày may mắn của đoàn chúng tôi. May mắn khi được nhìn thấy sương mù dày đặc đến mức tầm nhìn không quá 50m. Trập trùng núi, bạt ngàn mây, dang rộng đôi tay, và chúng tôi cảm nhận như mình muốn ôm trọn cái đẹp nao lòng của Tây Bắc. Hôm nay chúng tôi sẽ đi đến Mường Nhé, ngắm những thửa ruộng bậc thang mùa lúa chín, ngửi cái mùi lúa quyện cùng mùi núi rừng. Nơi đây nằm cách 2000m so với mực nước biển, nên Mường Nhé lạnh hơn so với các vùng khác và sương mù bao phủ gần như quanh năm.
Đoàn xe ẩn hiện trong sương mù, mờ mờ ảo ảo như một bức tranh sơn dầu. Những thửa ruộng bậc thang mùa vàng Tây Bắc được xem là mùa đẹp nhất trong năm với những làn sóng lúa vàng chất chồng nhau lên đến đỉnh trời, khiến trái tim những thành viên trong đoàn loạn nhịp rung động. Đẹp gì…mà đẹp đến nao lòng….Cứ như một tác phầm điêu khắc vĩ đại tạo nên từ những nghệ nhân nông dân Tây Bắc.
Tây Bắc là thế, đẹp đến nao lòng. Cái đẹp của Tây Bắc cũng như một nàng thơ, phải vô cùng khó khăn thì mới chinh phục được. Cố gắng để vượt qua từng mét ở đoạn sạt lở, cố gắng ôm trọn từng khúc cua trong cơn mưa nặng hạt, cố gắng chống lại từng dòng axit lactic đang tiết ra làm cơ bắp mỏi nhừ, cố gắng điều hoà nhịp thở nhịp tim trong những tình huống nguy hiểm trên đường. Tất cả những điều đó đều phải hoàn thành thì mới chinh phục được cái đẹp của núi rừng Tây Bắc. Có lẽ phải thật lâu nữa tôi mới lại ngồi moto chinh phục Tây Bắc lần nữa, nhưng hành trình này sẽ là một trong những trải nghiệm mà đời biker không thể nào quên.
Honda 4Pole chinh phục 4 cực đã đi đến chặng cuối, những con người xa lạ cùng một mục tiêu đã hoàn thành thử thách khó khăn cuối cùng của chương trình này. Honda Việt Nam tổ chức chuỗi chương trình dành cho các biker với tên gọi “Hành trình Honda 4-Pole Journey: 4 đỉnh cực – Thỏa đam mê”. Chuyến đi tập hợp những người anh em cùng chí hướng, cùng niềm đam mê tốc độ và tình yêu với xe PKL. Tại đây, mọi người đã cùng nhau vượt qua những chặng đường khó khăn, khám phá 4 đỉnh cực thiêng liêng của Tổ quốc và tham gia vào những hoạt động tìm hiểu văn hóa địa phương, hoạt động thiện nguyện.
Theo dõi Fanpage Xe Vui Việt Nam.
Video hay: Cập nhật video review xe hay nhất.
Youtube Channel: Subscribe!